Khóc
buồn, khóc vui
Bà cụ xếp đũa, dọn dẹp
chén đĩa một cách cẩn thận và trang nghiêm, từ nơi bà cụ toát ra một cái gì rất
nhẫn nại và cần cù. Hình ảnh ấy làm tôi chú ý. Tôi ngồi cạnh bà cụ từ lúc vào
quán, nhưng không để ý lắm. Chỉ ngồi suy nghĩ mông lung và chờ món ăn để qua
cơn đói. Đến lúc bà ấy dọn dẹp chén đũa, cử chỉ và hành động đó đã lay động
tôi. Tôi có cảm tưởng là bà cụ làm như thế để giúp cho người dọn dẹp phần chén
đũa của bà sẽ dễ dàng, nhẹ nhàng hơn. Từ suy nghĩ ấy, tự nhiên tôi có cảm tình
với bà cụ. Quay lại kiếm, bà cụ đã ra khỏi quán. Tôi ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ, tự
nhiên một nỗi buồn xâm chiếm hồn tôi, nỗi buồn đến một cách bất chợt và vũ bão,
làm tôi bàng hoàng, dù đang rất đói, tôi cũng không nuốt nỗi phần đồ ăn vừa mới
dọn ra.