Hàng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám
mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
... Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm
nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi
lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay
đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học. ( Tôi đi học-
Thanh tịnh )
Vào một ngày mùa thu năm 2007 ở miền nam California USA, trời trong và đầy nắng,
vì hơn 50% của miền nam Cali là sa mạc,
là ngày đầu tiên tôi đi học ở Mỹ. Không phải mẹ tôi dẫn tôi đi, mà là vợ tôi chở
tôi bằng xe hơi đi đến trường. Qua Mỹ theo diện di dân năm 2004, tôi làm đủ nghề:
từ anh bồi bàn cho tiệm phở, đến người dọn dẹp và làm vườn, tôi đã ước mơ có một
nghề đàng hoàng để sinh sống. Đọc báo, biết nước Mỹ đang thiếu giáo viên Toán và
biết một số giáo viên bên Việt Nam nhờ may mắn trở thành giáo viên bên Mỹ, khiến
tôi mơ ước trở thành giáo viên Toán. Nghĩ lại trình độ Anh ngữ của mình tôi lại
chùng lòng, nhưng tôi lại tự an ủi rằng: giáo viên Toán đâu cần nói nhiều, thế
là tôi lại quyết tâm lên. Tôi quyết định nghỉ việc và nói rõ ước mơ của mình cho
vợ tôi. Tôi thấy trong ánh mắt vợ tôi
có một nét xa xăm, mông lung.