Tôi viết bài thơ nhớ về kỷ niệm,
Thuở ngày nào mình học cùng chung nhau,
Tình bạn bè ôi! Đẹp biết bao!
Đà Lạt đó lòng tôi ghi nhớ mãi.
Sau một năm, nay ta gặp lại
Bạn bè xưa thay đổi đã nhiều,
Hà Tiên ơi! Xứ sở tôi yêu,
Tuy cách xa lòng, ta mong ước
Nhớ thật nhiều nhưng được bao nhiêu,
Cổng Tam Quan xuôi về Rạch Giá,
Nguyễn Trung Trực anh hùng, đánh giặc Pháp ngày xưa.
Chị Sứ ơi! Tôi nhớ mãi hàng dừa,
“Bất khuất, kiên cường, hy sinh anh dũng”.
Đất Ba Hòn đã đi vào lịch sử,
Anh Đức sáng ngời, sống mãi với thời gian.
Nhớ ngày nào, Hòn Phụ Tử, chùa Hang
Kiên Giang đó, Hà Tiên thập cảnh
Núi Tô Châu, nhìn qua Khách sạn
Đây Đông Hồ, kia cầu nổi qua sông.
Một lần đi, ghi nhớ mãi trong lòng
Không gì đẹp cho bằng tình bạn
Dù cách xa, vẫn nhớ nhau hoài
Trong cuộc đời còn lắm đổi thay.
Ta vẫn giữ cho tình này đẹp mãi
Bạn bè xưa giờ đây gặp lại
Tay nắm tay, cạn tỏ đôi lời
Ai biết không? Nhớ lắm bạn ơi!...
Một người bạn “tri ân tri kỉ”.
Về Hà Tiên, qua Lăng Mạc Cửu,
Người có công khai phá nơi này,
Dấu tích xưa, giờ vẫn còn đây.
Thạch Động đó, chùa Phù Dung cổ kính
Ra Mũi Nai, bao ngày xa cách
Biển Hà Tiên, vẫn ở trong tôi
Gặp lại nhau, đành phải xa rồi
Ta nên hẹn mùa hè năm tới
Có nhớ nhau, hãy chờ, hãy đợi…
Đừng quên nhé! Các bạn bè ơi!
Xin dừng bút, hẹn ngày gặp lại.
Trường Giang Tử
(Hè 2013)
1 nhận xét:
Có bao giờ trở lại ngày xưa?
http://tinhyeu-suckhoe-cuocsong.blogspot.com/2013/06/canh-giac-voi-thuoc-kich-duc-nu.html
Đăng nhận xét