PARIS CHỚM THU
Paris đối với tôi như một người bạn thân từ thưở ấu thơ, một người tình cũ sâu đậm tuyệt vời, một người thân thương ruột thịt, một phần của gia đình mà đã xa lắm rồi không được gặp lại nhau…
Những tháng ngày mòn mỏi nhớ thương, những đêm dài thao thức ngóng trông, những khoảnh khắc âm thầm hy vọng,… và qua những bài hát tha thiết về tình yêu đôi lứa, những hình ảnh đầy chất thu vàng lãng mạng, những con phố nhỏ rợp bóng mát của hàng cây, con dốc quanh co, những căn nhà nho nhỏ có hàng rào vây quanh và trồng hoa rực rỡ, những căn biệt thự với kiến trúc cổ kính một thời Pháp thuộc, những ngôi trường to lớn có tiếng ở Đông Dương…, Đà Lạt, nơi tôi sinh ra và lớn lên... nên Paris, một thành phố xa xôi ngàn dặm, nhưng tôi vẫn thấy rất gần gũi và có một tình yêu thương sâu đậm.
Tôi đến Paris với niềm háo hức nhớ mong sau hơn 16 giờ bay. Gặp lại Paris với hạnh phúc dâng trào, niềm vui lại đến…nửa như thân quen, nửa như còn xa lạ. Tôi ngỡ ngàng với nhan sắc Paris, ngắm nhìn gương mặt kiều diễm này dưới ánh nắng vàng ấm trong một ngày chớm thu, đi cùng nhau trên con đường dài có hai hàng cây cao thẳng tắp mà lá vàng đã sắp rụng rơi, ngồi cùng nhau nhâm nhi ly cà phê và thì thầm từng câu, từng chữ bài hát, lòng thầm ước mình là cô gái mắt nâu…
Mùa Thu Paris
Trời buốt ra đi
Hẹn em quán nhỏ
Rượu rưng rưng ly đỏ tràn chề
Mùa Thu đêm mưa
Phố cũ hè xưa
Công viên lá đổ
Chờ mong em gắng khổ từng giờ
Mùa Thu âm thầm
Bên vườn Lục Xâm
Ngồi quen ghế đá
Không em ôi buốt giá từ tâm
Mùa Thu nơi đâu
Người em mắt nâu
Tóc vàng sợi nhỏ
Chờ mong em chín đỏ trái sầu
………………………………….
Nhìn dòng sông Seine thơ mộng sao thấy thân quen như hồ Xuân Hương lấp lánh, nhà thờ Đức Bà đồ sộ với ngôi giáo đường Đà Lạt đứng suy tư. Quả là quá khập khiễng khi so sánh như thế này. Nhưng tôi muốn nói đến hai trái tim: Trái tim của một Paris hoa lệ và trái tim của Đà Lạt nhỏ bé nên thơ, không biết tình yêu của trái tim nào lớn hơn trái tim nào.
Nhìn đông người qua lại, phố xá sầm uất, xe cộ rộn ràng, đường sá thênh thang,… ta có cảm được, có cọ sát được và có sống được với nhịp sống của Paris? Nhưng với tôi nó lại gần gũi và thân thương đến thế…
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về em có còn ngoan
Mùa thu hoa lá rơi đầy ngõ,
Em có tìm anh trong cánh chim?
Lá la la là lá la
Lá la la là lá la
Âm hưởng cuộc sống vui tươi với nắng thu vàng ấm cứ văng vẳng bên tôi, hình ảnh Paris nhí nhảnh như cô gái đôi mươi đang làm cho tim tôi tưng bừng vui nhảy.
Paris với tôi là thế! Và tôi chắc rằng những người đã sanh ra và lớn lên ở thành phố Đà Lạt này ít nhiều cũng có những cảm nhận như tôi.
Chia tay Paris, nhan sắc em vẫn làm tôi ngỡ ngàng và có đôi lúc ngẩng ngơ, tim tôi rạo rực bởi tình cảm em sâu lắng và mãi mãi thấm đượm trong tôi…
Lên xe tiễn em đi
Chưa bao giờ buồn thế
Tôi không buồn, cũng chẳng vui, lòng cứ lâng lâng một nỗi niềm là không còn được nhìn nhau lần nữa. Vì nếu đã một lần được ngắm nhìn nhan sắc ấy trong một chiều thu, nghe được nhịp đập của trái tim đầy cảm xúc, tiếng thở của cuộc sống Paris, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ quên được một mùa thu đầy nắng vàng và lá úa của Paris.
Em ra đi mùa thu,
Mùa thu không trở lại
Em ra đi mùa thu
Sương mù giăng âm u
Em ra đi mùa thu
Đếm lá úa sầu lên
Bao giờ cho tôi quên
Lâm Đức – Đà Lạt
(thân tặng Như Mai, để nhớ mãi bài hát mùa thu)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét